Sau khi khích lệ chúng ta không chống nghịch Đức Chúa Trời với lời khuyên trong Thi thiên 95:7-11, phân đoạn này tiếp tục thách thức chúng ta vâng phục trong đức tin và nỗ lực hết sức để bước vào sự yên nghỉ Chúa đã hứa ban.
Hê-bơ-rơ 4:1-13
1 Vậy, chúng ta hãy kính sợ kẻo có ai trong anh chị em bị rớt lại trong khi lời hứa cho vào sự an nghỉ của Ngài vẫn còn hiệu lực.
2 Vì chúng ta cũng được nghe truyền giảng Phúc Âm như họ được nghe ngày trước, nhưng sứ điệp họ nghe chẳng có lợi ích gì vì họ đã không kết hợp với đức tin khi nghe. 3 Còn chúng ta đã tin cậy nên được vào sự an nghỉ, đúng như Ngài đã phán:“Ta đã thề trong cơn thịnh nộ:‘Chúng sẽ chẳng được vào sự an nghỉ Ta.’ ”Dù công việc của Ngài đã hoàn tất từ khi sáng tạo vũ trụ.
4 Trong Kinh Thánh có chỗ nói về ngày thứ bảy như sau: “Và ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời nghỉ tất cả các công việc mình.”
5 Cũng vấn đề này, Ngài lại phán: “Chúng sẽ chẳng được vào sự an nghỉ Ta”.6 Vậy vẫn còn một số người sẽ được vào sự an nghỉ đó, và những người trước kia được nghe Phúc Âm nhưng không được vào đó vì không vâng phục. 7 Nên Đức Chúa Trời lại ấn định một ngày khác gọi là “ngày nay,” vì sau một thời gian dài Ngài phán dạy qua Đa-vít như đã nói ở trên:“Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài, thì đừng cứng lòng.”8 Nếu Giô-suê thật cho họ an nghỉ, thì sau khi đó Đức Chúa Trời đã không phán về một ngày khác. 9 Thế thì vẫn còn sự an nghỉ ngày thứ bảy cho dân Đức Chúa Trời, 10 vì người nào vào sự an nghỉ đó thì nghỉ các công việc mình cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công việc của Ngài.11 Vậy, chúng ta hãy gắng sức vào sự an nghỉ đó, để không một ai sa ngã vì theo gương những kẻ không vâng phục.
12 Vì lời của Đức Chúa Trời là lời sống và đầy năng lực, sắc bén hơn mọi gươm hai lưỡi, xuyên thấu, đến nỗi phân chia hồn với linh, khớp với tủy, xét đoán các tư tưởng, và ý định trong lòng người.13 Không có tạo vật nào che giấu được Đấng Tạo Hóa, nhưng tất cả đều trần trụi và phơi bày trước mắt Ngài là Đấng chúng ta phải báo cáo mọi việc.
SUY GẪM:
Câu 3-6
Đức Chúa Trời cho phép chúng ta, những người lắng nghe Phúc Âm và tin, được bước vào sự yên nghỉ. Dù Chúa tức giận với những kẻ đã nghe Phúc Âm mà không vâng lời trong đức tin và Ngài không cho họ được vào sự yên nghỉ, nhưng Chúa cho những ai tin và vâng phục được vào đó. Sự yên nghỉ của Đức Chúa Trời bắt đầu ngay từ sự sáng tạo đầu tiên; là sự được ban cho chúng ta cách dư dật ngày hôm nay cũng như đã cho Y-sơ-ra-ên là dân được vào xứ Ca-na-an. Ngợi khen Chúa, Đấng làm trọn sự yên nghỉ này cách hoàn toàn thông qua sự vâng phục trên thập tự giá và sự phục sinh để ban cho chúng ta sự yên nghỉ thật.
Câu 12,13
Không có gì trong mọi tạo vật có thể che giấu trước mặt Đức Chúa Trời. Vì quyền năng của Lời Ngài bày tỏ mọi điều về chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ phải khai trình cách tỏ tường trước Ngài. Hãy nắm chắc Lời này, nương cậy nơi Chúa Cứu Thế, Đấng khiến chúng ta trọn vẹn trước Lời.
Câu 1, 2, 9-11
Chúng ta phải tiếp tục làm trọn sự cứu rỗi mình với lòng kính sợ và run rẩy (Phi-líp 2:12). Điều này có nghĩa là chúng ta vâng phục trong đức tin mỗi khi lắng nghe Lời Đức Chúa Trời. Khi dân Y-sơ-ra-ên trong đồng vắng nghe thấy Lời lạ lùng của Chúa, họ đã không đáp lại với đức tin và kết cục là thất bại (xem Dân số 14). Ngày nay chúng ta đang ở trong một hoàn cảnh tương tự. Nếu chúng ta nghe nhiều bài giảng và suy gẫm Kinh Thánh hàng ngày, nhưng không đáp ứng với đức tin trong sự vâng lời thì hãy nhớ rằng chỉ biết ngồi nghe thôi sẽ không ích lợi gì cho chúng ta cả, cũng không thể đem lại cho chúng ta sự cứu rỗi được.
Cầu nguyện: Nguyện con vâng lời trong đức tin đối với Lời Chúa và có được sự yên nghỉ của Ngài.