Anh chị em thân mến, lần này chúng ta sẽ cùng đọc một số đoạn Kinh thánh trong sách 2 Cô-rinh-tô (đoạn 4 và 5) để lắng nghe lời Chúa dạy dỗ mình. Những điều sứ đồ Phao-lô chia sẻ và dặn dò chúng ta trong các đoạn Kinh thánh này phải là nền tảng, và phải đi vào ý thức của mỗi người tin Chúa để chúng ta có thể sống thành công, tức là vượt qua được thử thách và hoàn thành được mục đích. Khi anh chị em cùng đọc, xin hãy lưu ý hai câu rất quan trọng của đoạn Kinh thánh này.
2 Cô-rinh-tô đoạn 5
17 Vậy, nếu ai ở trong Ðấng Christ, thì nấy là người dựng nên mới; những sự cũ đã qua đi, nầy mọi sự đều trở nên mới.
18 Mọi điều đó đến bởi Ðức Chúa Trời, Ngài đã làm cho chúng ta nhờ Ðấng Christ mà được hòa thuận lại cùng Ngài, và giao chức vụ giảng hòa cho chúng ta.
Hai ý chính được nhắc đến ở đây, đó là khi tin nhận Chúa ta đã trở thành con người mới. con người mới được Chúa tái tạo lại với một mục đích hay chức vụ mới.
Khi nói về chức vụ của người tín-đồ, chúng ta thấy từ chức vụ vừa có nghĩa là địa vị (chức), vừa có nghĩa là nhiệm vụ (vụ).
Chúng ta vui sướng vì được Chúa cứu làm con cái Ngài (địa vị), và chúng ta vinh dự được Chúa xử dụng vào công việc Ngài, được cùng làm với Ngài (nhiệm vụ).
Người mới
Luận về người mới được Chúa tái tạo ra vào thời điểm ta tin nhận Chúa, Phao-lô nhắc lại cho chúng ta về xác thịt bề ngoài chẳng có gì thay đổi nhiều, thậm chí người
bề ngoài còn ngày một cũ kỹ hư nát dần đi (4:16) – vậy thì con người mới của chúng ta chính là con người bên trong. Và nếu chúng ta ai như là chiếc bình bằng đất (4:7) vậy thì của quí gì chúng ta đựng bên trong?
Chính Chúa Jê-sus cũng đã nhấn mạnh rằng “Hễ chi sanh bởi xác thịt là xác thịt” – tức là con người với bản tính cũ sinh ra chỉ có tư dục, chỉ có ích kỷ, chỉ có suy bụng ta ra bụng người (suy bụng ta ra bụng trời).
Ban đầu con người được Chúa nắn lên bằng đất, sau đó được hà hơi Thánh linh vào thì mới trở nên loài sanh linh. Nhưng sau đó vì cớ xác thịt tội lỗi, nên thánh linh không ở cùng trong con người nữa. (STK 6:2).
Nhưng bây giờ, tâm linh của chúng ta được Đức Chúa Trời tái sinh lại, và bỗng nhiên chúng ta thấy:
Bình an (vì được hòa với Đức Chúa Trời – 5:18-19).
Tự tin (vì được là con của Đức Chúa Trời, có nhà của mình trên trời – 5:1)
Tin tưởng (vì có của để làm tin là chính Đức Thánh Linh trong lòng mình (5:5)
Sức mới (vì được Thánh Linh và quyền năng sự sống lại của Chúa ở trong lòng mình - 4:10)
Dầu người bề ngoài hư nát, thì người bề trong đổi mới càng ngày càng hơn (5:16)
Trước kia chúng ta sống theo tư dục, thì bây giờ sống theo đức tin (5:6-10)
Nếu ai đó không thấy một chút thay đổi nào trong lòng mình giống như trong những điều đã nêu trên, thì phải xem lại đức tin mình có thật không. Điều cần nhất không phải là lễ nghi tôn giáo, mà trở nên con người mới, vì chỉ có con người đó mới được hưởng thiên đàng.
Chúng ta được nhắc nhở rằng, thân thẻ này chỉ là cái nhà tạm ở trên đất, còn trên trời Đức Chúa Trời đã dành sẵn cho chúng ta một nhà đời đời, miễn là chúng ta giữ được đức tin mình cho đến ngày gặpChúa (5:2-3). Và dù cho còn sống trong nhà tạm này, hay ra khỏi, chúng ta phải hết sức để làm cho đẹp lòng Chúa (5:9), và điều này liên quan đến nhiệm vụ Chúa giao cho chúng ta làm khi còn trên đất.
Chức vụ mới
Ai cũng đến với Chúa và đáp lại lời mời đến tin nhận Ngài. Nhưng làm con cái Chúa không phải chỉ là tin để mà nhận, mà còn để ban cho nữa. Chúa muốn đổ đầy để chúng ta được đầy tràn sang đến những người khác.
Chúng ta đựng của quí của Đức Chúa Trời trong bình bằng đất – đựng và truyền đổi đức tin, niềm vui, quyền phép Thánh Linh thông qua những chiếc bình người. (4:7-11)
Vậy thì những gì chúng ta làm bởi Thánh linh mới có sự sống, mới có sức sống và mới thay đổi được lòng người.
Chúa cho chúng ta được dự phần bản tính của Ngài là Tình Yêu Thương, mà tình yêu thương thật thì sống ban cho, thì hy sinh, và phục vụ. Hơn nữa, Ngài là Chúa, và Ngài đã giao cho nhiệm vụ mà chúng ta có trách nhiệm phải hoàn thành - Đó là chức vụ giảng hòa, chúng ta đi đâu ở đâu cũng rao giảng về Đức Chúa Trời, để họ ăn năn đến với Chúa mà nhận sự tha thứ, được làm hòa lại với Ngài. Chúng ta làm đại sứ cho Chúa (5:20), và khi hướng dẫn con người đến tin nhận Chúa, là chúng ta cấp vi-sa cho họ được lên Thiên đàng.
Trong đoạn Kinh thánh mà chúng ta đọc, sứ-đồ Phao-lô dạy cho chúng ta có cách nhìn đúng và thái độ đúng để làm được kết quả công việc Chúa.
Chúng ta sống và hầu việc Chúa, vui lòng làm nhiệm vụ của mình bởi cớ lương tâm mình (4:1-2; 5:11)
Vì chúng ta biết Chúa đáng kính sợ, nên tìm cách làm cho mọi người đều tin (5:11).
Vì vậy mà chúng ta đi đến với mọi người, và đưa họ đến với Hội thánh, chúng ta cầu nguyện và chăm sóc anh chị em, khuyên bảo và nài xin mọi người sống theo Lời Chúa, lo cho đức tin của họ, gây dựng cho đức tin của họ. Để không ai bị hư mất.
Chúng ta chẳng rao giảng chính mình, chẳng khoe mình, nhưng rao giảng Đức Chúa Jê-sus Christ. (4:4; 5:12)
Lời làm chứng của chúng ta không để khoe mình, mà hướng mọi người lên Chúa,vì đời sống chúng ta được biến đổi là chính nhờ Ngài. Những điều tốt lành chúng ta nhận được từ Chúa chính là bằng chứng sống về quyền phép yêu thương của Ngài.
Mọi điều chúng ta làm vì vinh hiển Chúa, để Ngài được sáng danh, và càng nhiều người nữa được biết và tin cậy Chúa.
Chúng ta cuồng vì Đức Chúa Trời, và gìn giữ vì cớ anh chị em (5:11)
Cuồng theo nghĩa tốt nghĩa là chúng ta say mê Chúa và công việc Chúa, vì những người yêu Đức Chúa Trời sẽ chỉ thấy cuộc sống vui thỏa và ý nghĩa thực sự khi côngviệc Đức Chúa Trời được mở mang, nhiều người được cứu và thay đổi. Nếu không có những người cuồng cho Đức Chúa Trời thì chẳng thể còn Hội thánh, chẳng còn niềm tin, chẳng có ai đi giảng Tin lành ngày hôm nay. Chẳng thà cuồng cho Chúa và được phước hạnh sự sống đời đời, còn hơn là cuồng vì tiền, vì cờ bạc, vì nghiện ngập hoặc bất cứ một thú vui xác thịt nào khác.
Chúng ta mắc nợ những người đã “cuồng vì Chúa” các thế hệ trước. Bây giờ chúng ta làm công việc Chúa là để cho thế hệ những người đến sau.
Nhưng chúng ta vẫn biết gìn giữ vì cớ anh chị em mình, không gây cớ vấp phạm cho một ai, để Tin lành của Chúa được rao giảng mà không bị cản trở, và người ta cũng mở lòng lắng nghe và tiếp nhận được Lời Chúa.
Và động lực chính trong lòng chúng ta, là vì chúng ta đã nhận thức rằng Chúa chết vì mình để mình sống vì Chúa (5:14-15).